Books

Books
The greatest pleasure of writing is not what's it about, but the inner music the words make - Truman Capote

Sunday, March 16, 2025

TÌNH MƠ


Ngày ca đoàn gia tăng đội nữ thật là sôi động.  Đã từ lâu, anh ca trưởng đã bảo đoàn mình toàn nam, khó trình diễn cho hay được những bài cần có giọng nữ véo von.  Thế nhưng trường đại học kỹ thuật chỉ có một ít bóng hồng mà các cô này chỉ thích vung kìm, múa búa chứ chẳng màng gì đến ca với hát.  Tình hình khó khăn cho đến ngày một anh chàng hay hát đề nghị kết hợp với trường trung học của em gái hắn, có nhiều cô không chỉ hay hát mà lại còn hát hay nữa.  


Thế là đại ca đoàn nam nữ đề huề ra đời.  Anh ca trưởng sướng rên người vì đã có quân để dợt tài năng điều khiển của mình.  Lũ con trai cũng sướng rên cả người vì đã có các nàng tha thướt để tán tỉnh, ve vãn.  Chẳng mấy chốc đã có khối kẻ cập kề, suốt ngày cứ nặn óc mơ tưởng xem mình đã là tình nhân hay chưa…


Thằng Thành hát bè trầm cũng cố gắng tranh thủ kiếm đối tượng mỹ miều.  Nó là công tử con nhà giàu, nhà có xưởng dệt lớn ở Ngã Tư Bẩy Hiền, ngày ngày dệt tiền văng tung toé theo từng tiếng xập xình chát tai.  Quần áo nó lúc nào cũng láng lẫy, xe Honda bóng lộn, chắc phải ăn đứt cả bàn dân thiên hạ nếu không bị cái giọng nẫu và hàm răng hô nắm chân kéo tụt xuống.  Quay qua quay lại, các cô xinh xắn đã nhiều anh xếp hàng dài ngoằng rồng rắn lên mây trông thật là vô vọng, Thành chẳng dám ghé vào.   


Nhưng rồi nó cũng làm quen được cái Mai.  Cô này người hơi đẫy đà, mặt tròn nhưng khá có duyên và đặc biệt là giọng bắc kỳ êm dịu đã khiến cô trở thành giọng hát ưu mến của anh ca trưởng.  Cơ hội bằng vàng đến với Thành nhờ dịp Mai quên tập nhạc, nó xung phong chở Honda về nhà lấy cấp kỳ cho kịp buổi hát.  Từ đó Thành luôn chăm chút cho Mai từng tí một và hớn hở mỗi khi được nàng nhờ chuyện gì.  Còn Mai thì không biết có thực thích Thành hay không chứ cô ả luôn nhờ nó đưa đón như một tài xế riêng, khỏi phải khổ thân đạp chiếc xe lọc cọc mỗi buổi trưa nắng cháy, mồ hôi ướt cả lưng áo.  Mai cao xấp xỉ Thành và hơi to người nên đứng bên nhau trông cặp này hơi có một chút hí hoạ ông gầy bà béo, dăm ba đứa trong nhóm đã xì xèo cười ghẹo sau lưng.  Thế nhưng Thành ta vẫn tỉnh bơ, đến nhà đón Mai đi hát từng ngày, mặt nghệch ra vì sung sướng mỗi khi bên cạnh nàng. 


Một ngày nó đến hỏi quân sư sinh nhật nên tặng quà gì. Quân sư bảo mày biết nàng thích gì không, nó nói không, thầy ném cả hai cánh tay lên trời bảo sao mày ngu thế, đi chơi với đào bấy lâu nay nó thích gì mày cũng không biết, thế thì làm ăn đếch gì được.  Quở xong thầy ngồi lắc chân lia lịa như có gắn máy rung Thụy Sĩ đến mười lăm phút, tay vuốt ba cọng ria mép lơ thơ đúng chín lần, mỗi lần mỏ lại chu nhọn ra cho có vẻ lão làng rồi  dương ngón tay phán rằng:


- Con gái nó thích nhất là thú nhồi bông, mày ra mua ngay cho nó một con.  Mà kiếm con nào cao cấp, mềm mại dễ thương nghe chưa, đừng mua đồ dởm Trung Quốc.  Nhớ đấy, tình yêu không sợ tốn tiền.  Chân lý muôn đời đó nghe mày.  Nhắc lại tao nghe cái coi.  Tình-yêu-không-sợ-tốn-tiền.  Nói đi mày… Tình-yêu-không-sợ tốn-…


- Dạ, dạ, cám ơn sư phụ.  Tình-yêu-không-sợ-tốn-tiền.  Em sẽ đi ngay đây.


Thế rồi nó phóng Honda như bay vào tiệm sang nhất ở trung tâm thành phố, tay lái xe mà miệng lẩm bẩm như người bệnh tâm thần: tình-yêu-không-sợ-tốn-tiền, tình-yêu-không-sợ-tốn-tiền, tình-yêu-không-sợ bla bla bla… Con thú nhồi bông đẹp mê mẩn, chính nó con trai mà cũng còn thích.  Made in Italy.  Làm tận xứ Ý Đại Lợi đấy nhé.  Giá tiền mắc dễ bằng cả nửa ngày dệt vải, nhưng, ôi xời, tình yêu không sợ tốn tiền mà… Cái Mai mê tít thò lò ôm ghì con thú vào lòng.  Phải chi nó ôm mình, mặt thằng Thành lại nghệch ra, nhưng thôi vậy cũng sung sướng rồi.  Ôi đời đẹp quá, tràn bao ý thơ, là là la lá la là lá la la…


Thằng Thành mê con Mai như thế nhưng cô ả lại không đặc biệt thiết tha đến nó.  Những lần sinh hoạt họp bạn, cô cứ huyên thiên với những chàng trai khác, bỏ mặc nó ngồi im trong góc.  Nó bước đến tỏ vẻ ân cần thì cô lại khó chịu ra mặt.  Cô còn cười đùa hinh hích với cả anh ca trưởng, một khứa lão ốm nhách, đã ngăm đen, râu cằm lún phún, trông kém điển trai hơn nó cả mười phần, không hiểu tại sao.  Nó đâm lo lắng, nó có phải là bạn trai của cô không, hay chỉ là một mối quen thuận tiện, một tài xế riêng, một người để nhờ vặt.  Nó lo lắng rồi lại cố gắng tự dối mình, mình là bạn trai của Mai mà, ai cũng biết vậy chứ.  Mai nào, người ta hỏi, Mai Thành đó.  Thành nào, Thành Mai đó.  Đúng rồi, tụi mình là một cặp đôi có tiếng mà.  Rồi nó ghen tức mượn thơ Nguyễn Bính để tả nỗi lòng, nhưng mà nào có dám nói với ai, chỉ với chính mình mà thôi:


      Cô nhân tình bé của tôi ơi!
      Tôi muốn môi cô chỉ mỉm cười
      Những lúc có tôi và mắt chỉ...
      Nhìn tôi những lúc tôi xa xôi.
      Tôi muốn cô đừng nghĩ đến ai,
      Đừng hôn, dù thấy cánh hoa tươi,
      Đừng ôm gối chiếc, đêm nay ngủ,

      Đừng tắm chiều nay, biển lắm người…


Mai ơi, hãy đừng cái này… hãy đừng cái kia…, tôi muốn Mai chỉ mỉm cười những lúc có tôi...  Hừm, thơ với văn, đừng mơ tưởng nữa, chuyện cổ tích không thể nào xảy ra... 


Và rồi ngày tháng trôi đi, Thành như càng sa vào “vũng lầy của chúng ta”, quay cuồng theo những chuyến xuống phố cùng Mai, ở đấy chuyện gì xảy ra, hay không xảy ra, không ai biết được, chỉ thấy nét mặt sung sướng đã dần dần thay bằng nếp nhăn trên trán và nỗi âu lo trong đôi mắt. 


      Theo em xuống phố trưa nay
      Đang còn chất ngất cơn say
      Theo em bước xuống cơn đau…


Cuộc tình đơn phương của Thành dĩ nhiên không thể nào có được những rung động đắm say của bài tình ca, nhưng hẳn là có vũng lầy đang trì nó xuống, hẳn là có những cơn say làm nó khốn đốn và hẳn là có những cơn đau âm ỉ gặm nhấm bên trong.  Và đau nhất là một ngày Mai bỏ chiếc Honda mới keng của nó để leo lên chiếc mô-bi-lét cũ mèm của anh ca trưởng.  Thành đớn đau nhìn cô ngồi phía sau vòng tay ôm eo người tình địch mà nó thấy lẽ ra phải thua nó trên mọi phương diện.  Tại sao, tại sao, tại sao…


Thành bỏ ca đoàn, bỏ cả học, về phụ gia đình điều hành xưởng dệt.  Tiếng cơ khí chát chúa của khung cửi máy chạy xoành xoạch như át được những tiếng thở dài và những lời rên rỉ của con tim, giúp nó quên đi nỗi đớn đau.  Nó cắm đầu vào công việc, làm ngày làm đêm như một liều thuốc chữa trái tim.  Bẵng đi một thời gian, nó gặp lại anh bạn cũ trong ca đoàn với một tin sét đánh.


- Ngày mai ca trưởng lấy vợ.  Con Mai đó, còn nhớ không?  Ngày mai ổng lấy Mai, ha ha, nghe vần như bài hát…  Làm đám cưới tại gia, ca đoàn có đi hát giúp vui đó.


Tưởng rằng đã quên nhưng vết thương cũ như lại toác ra.  Nó bứt rứt không thể chú tâm vào công việc được nữa trong phần ngày còn lại.


Sáng hôm sau, nó bần thần lấy Honda chạy một vòng sang phía nhà anh ca trưởng.  Giàn hoa thiên lý quen thuộc trước nhà, nơi nó cùng ca đoàn lúc xưa ngồi tập hát, hôm nay có trang điểm thêm hoa hoè rực đỏ và dựng một vòm cổng lá dừa mang chữ Tân Hôn viết bằng nụ hoa hồng viền thêm những tua sa tanh bóng loáng phất phơ trong gió như vẫy chào ngày vui.  Qua vòm cổng, nó thấy Mai mặc xoa-rê trắng tinh đứng cạnh anh ca trưởng, mặt nàng tươi rói, nó nghĩ, tự nhiên như ngày xưa những lúc nàng nói cười với người khác khi không có nó.  Mai có biết nó đang đứng ngoài đây chăng?  Ôi, nó lại mượn lời Nguyễn Bính.


       Nàng đi còn có bao giờ
      Ngoảnh trông lại kẻ se tơ lỡ làng?

                            

Nhưng Mai không nhìn ra cổng mà nhìn anh ca trưởng.  Râu ria hôm nay anh cạo sạch sẽ, mái tóc phiến loạn đã chải keo cho vào nếp láng lẫy, mặt anh tươi cười, nhưng nó thấy cũng gò má hóp đó và cũng làn da đen xì đó ngày xưa.  Lão này chắc phải có bùa phép.  Nó nóng cả hai tai, quành xe lại, rồ ga vọt đi thật nhanh tung đám bụi mù đuôi sóc như để xua đuổi hình ảnh khó chịu đang hành hạ nó.


Về lại xưởng dệt, nó vặn tất cả các máy lên công xuất tối đa.  Tiếng khung cửi dập xoành xoạch và các con thoi loang loáng qua lại trong những sợi dọc sợi ngang như tạo lên giông bão sấm sét vần vũ.  Nó không còn nhìn thấy gì nữa, không còn nghe được gì nữa…  Cái Mai, lão ca trưởng, vòm hoa đám cưới, lại cái Mai, nó, chiếc Honda, con thú nhồi bông, chiều cà phê quán trúc, ly kem mát ngọt công viên, bài hợp xướng vang vọng có giọng nữ cao chen giọng nam trầm... tất cả đều nhoè nhoẹt, lu mờ, như thước phim xưa đã bị thời gian huỷ hoại, âm thanh du dương ngày nao giờ đã thoái hoá thành những tần số vô nghĩa, không còn gì, không còn gì ngoài tiếng khung cửi dập ầm ầm trong buổi trưa hè nắng chói chan, nắng sáng quá làm nhạt nhoà cả vũ trụ...


DND



No comments:

Post a Comment