GÃ NGOẠI TÌNH
Hắn bắt được hương thơm của Tuyết lần đầu tiên vào một buổi sáng khi chồm qua vai nàng để kiểm tra vài con số trên máy điện toán. Long làm chung với nàng đã hai năm, hai người chia nhau một cụm bàn làm việc có vách ngăn, một đồng hồ bấm giờ và một máy cà phê, nhưng mãi đến bây giờ hắn mới nghiệm ra mình chưa bao giờ ngửi được mùi thơm trên cổ nàng phía sau hai tai, lẫn với hương dầu gội đầu trứng. Có nhiều người không bắt được hương thơm vào đúng thời điểm. Chuyện này xảy ra cũng thường. Từ hôm ấy, Long luôn siêng năng kiểm lại các ngân sách qua bờ vai của Tuyết, một tay trên bàn phím máy điện toán và tay kia đặt trên lưng ghế nàng. Trong tư thế này, hắn có thể hít được hương thơm của nàng qua từng ca dài hai mươi phút mỗi ngày, một cách tự nhiên và kín đáo.
Với tập luyện, hắn bắt đầu phân biệt được mùi dầu gội đầu hoa cúc với dầu gội thảo dược mật ong, và nhận biết được ít ra là bốn hiệu xà bông và một hiệu kem dưỡng ẩm. Giờ tốt nhất để hắn lảng vảng tầm các mùi thơm là sau bữa ăn trưa khi những cái ngáp của Tuyết thả ra hơi thở mùi bạc hà và fluor, và nếu may mắn nữa, là khi nàng duỗi người thư giãn làm thoát hương tươi mát của lăn khử mùi. Nhưng cái thực sự làm cho Long mê thích nhất không phải là mùi của những hoá chất này nhưng là sự hỗn hợp hoàn hảo của chúng trên người Tuyết, kể cả khi thiếu vắng chúng. Thỉnh thoảng, có thể vì trời lạnh hoặc vội vã, nàng đến văn phòng mà không tắm, chỉ rửa ráy qua loa và tóc cột đuôi ngựa. Đấy là những ngày hắn thích thú nhất khi hắn rời sở làm mang theo xạ hương của Tuyết trong tâm trí như một bài hát từ từ phai đi trên đường về nhà.
Nhưng rồi về căn hộ của mình ở đường Vĩnh Viễn, khi muốn kể cho vợ chuyện trong sở, điều duy nhất hắn nhớ được là những lỗ chân lông trên cổ của Tuyết nên hắn cảm thấy tội lỗi. Và rồi, cảm giác tội lỗi làm hắn mất ngủ. Cho nên Long dành thời gian ngửi thân thể vợ mình trong khi nàng ngủ. Hắn kề mũi vào làn hơi thở của vợ rồi đi xuống dần phía cổ và ngực nàng, cho đến phần bụng dưới thoảng một hương ấm áp chào đón, tựa như một món thịt hầm nấu ở nhà, ngon nhưng không sánh được với những cuộc phiêu lưu khứu giác ban ngày. Một trong những buổi thám hiểm như thế, vợ hắn mở mắt ra và thấy hắn ở đấy, mũi kề sát trên đùi mình, hai mắt nhắm tít như chuyên gia nếm rượu đang hành nghề.
- Anh tìm gì thế?
- Không biết nữa. Tìm em. Hoặc tìm cái gì của em mà anh không nhớ được.
Nhưng lúc ấy, nàng đã trở lại giấc ngủ và lời nói của hắn trượt qua tai nàng biến đi trên mặt gối. Khi thức giấc, hắn cúp nước để nàng không tắm được. Hắn đổ lỗi cho các đường ống cũ mèm, giả vờ bực mình một ít, xong dành thì giờ ngửi mùi của vợ trong khi thay áo quần và ăn sáng. Hắn còn đề nghị đưa nàng đến sở làm để có thể bình thản nghiên cứu thêm kết quả cuộc thí nghiệm của mình. Thỉnh thoảng, hắn kề tai nói nhỏ với nàng, điều mà nàng cảm thấy đầy thương yêu và tiếp nhận bằng những tiếng cười thích thú. Tuy thế, ấn tượng trên các khoang mũi của hắn không là điều hắn mong đợi. Thì cũng là cùng một mùi hương của buổi ban mai nhưng đã phai nhạt rồi.
Sáng hôm sau vào sở, hắn phịa ra sinh nhật của một người em gái hắn không hề có, giả vờ đột nhiên chú ý đến các hàng mỹ phẩm của Tuyết rồi từ từ hỏi ra và ghi chép lại tất cả các hiệu, dĩ nhiên là viện cớ mua quà cho em gái, điều mà hắn cứ nhắc đi nhắc lại. Sau đó, hắn đến một tiệm mỹ phẩm, đặt lên quầy danh sách các món đã ghi chép lại và mua hết các thứ. Hắn tốn cả tuần lễ để thuyết phục vợ dùng các hàng này và còn lâu hơn nữa để nhận ra rằng cho dù nàng có bôi tất cả các thứ ấy lên người vẫn không thể nào ra được cái mùi hắn đang tìm. Một sớm mai, khi rốt cuộc phải chấp nhận sự thực ấy, hắn rời giường trốn vào bếp ngồi khóc. Hắn nghe giọng vợ từ trên giường gọi xuống hỏi chuyện gì xảy ra - Không có gì cả. Anh tưởng mình nghe có mùi gì cháy. - Và rồi, trên mớ tro tàn của tình yêu, Long thấy mình không còn cách nào tránh khỏi tội thiếu thủy chung.
Hắn họa ra một chương trình hành động thật tỉ mỉ và từ tốn. Hắn lợi dụng những lần Tuyết đi vệ sinh hoặc lên văn phòng của sếp để lục trong xắc tay của nàng những thứ để ngửi. Sau hai tuần hắn đã kiếm được một khăn tay màu, một vòng đeo tay và cả một cái lược thoảng mùi dầu gội đầu hoa chanh. Mỗi lần tìm được món gì mới hắn mang về nhà, vào phòng tắm cùng một ly rượu vang, khóa cửa lại rồi đặt hết tâm trí rà mũi trên từng bề mặt và khe ngách của món ấy, tưởng tượng mình đang chìm đắm trong Tuyết. Chiếc khăn tay tồn tại lâu hơn hết cả, nhưng dù sao đi nữa thì món nào sau một thời gian cũng mất hết mùi. Cho nên hắn đem trả lại chúng vào những hộc kéo hoặc tủ hồ sơ của Tuyết, và nàng thì lúc nào cũng than với hắn:
- Dạo này em sao lơ đãng quá. Em đánh mất nhiều thứ và rồi hồi lâu tìm thấy chúng ở những chỗ thật kỳ quái.
Long không nén được cơn đỏ mặt trả lời:
- Thường thôi. Mấy cái món mình đi tìm luôn kiếm ra được ở những chỗ kỳ quái.
Ít lâu sau, hắn cảm thấy vẫn chưa đủ. Hắn trộm lấy chìa khóa nhà Tuyết và làm một chìa sao chép. Sau đó hắn lén theo nàng đến nhà. Tuyết ngụ trong một chung cư nhỏ ở khu Chợ Bông. Long biết nàng không có chồng con nên cơ hội rất thuận lợi. Hắn xin phép trưởng phòng nhân viên đi làm trễ trong vài tuần, viện lý do vợ hắn cần đi xa vì lý do sức khỏe và hắn cần phải đưa các con đi học, các con mà hắn không hề có. Sau khi được phép, mỗi ngày hắn bắt đầu đi đến nhà Tuyết từ bảy giờ sáng. Nàng rời nhà lúc tám giờ. Hắn chờ thêm mười lăm phút để lỡ nàng có quên gì phải trở lại và sau đó vào nhà nàng. Bên trong, hắn cảm thấy như lạc động tiên của các hương thơm. Hắn cởi áo khoác và giầy rồi chui vào tấm trải giường để lăn mình và hít thở dư hương của nàng trên gối và dưới tấm chăn. Hắn nằm say mê ở đấy đến hai mươi phút rồi bước vào phòng tắm nơi vẫn còn vương vẩn những hơi nước mùi xà bông và dầu gội đầu. Sau đó, hắn trở ra nhà bếp, tưởng tượng ra những bước chân nàng đã đi, những tủ chạn nàng đã mở, chiếc ghế nàng đã ngồi, và ngửi từng thứ một, và rồi hắn cũng làm như thế trong phòng khách. Mỗi căn nhà đều có một mùi đặc biệt. Căn hộ của Tuyết, trời thơm làm sao thì nó cũng thơm như thế. Hắn thiết lập một lịch trình thú vị khiến hắn có thể sống mãn nguyện. Ban đêm, hắn dùng các vật dụng của Tuyết, buổi sáng, hắn ghé qua nhà nàng, và trong ngày, hắn có nàng bằng xương bằng thịt ngồi trước máy điện toán. Hắn cảm thấy mình ngợp lặn trong hạnh phúc của biển ngát hương.
Cho đến ngày cơn sóng thần ào đến.
Chuyện xảy ra vào những ngày khóa sổ kế toán đóng ngân sách cuối năm. Long phải chồm người qua vai Tuyết nhiều hơn thường lệ, và cùng một lúc, hắn cận kề chiếc cổ của nàng một cách thiếu thận trọng vì quá tự tin, và nhất là hắn đã thiếu tập trung đến các ngân sách hơn bao giờ hết.
Cử động tiếp đến là một trong những trường hợp pha trộn lạ lùng của sự tình cờ, ý muốn và nghĩa vụ công việc, một trong những trò tinh quái làm thay đổi hướng đi của con người. Có thể là Tuyết đã quay đầu lại trước tiên, hay có thể là chính hắn đang mải nghĩ đến mái tóc của nàng, vì các con số của ngân sách đã tuột mất trong đầu hắn từ lâu. Thế là hắn cảm nhận được, như một cơn giông bão khoái lạc, hơi thở của Tuyết trên mặt mình, làn hơi mà bình thường hắn chỉ dám ngửi một cách lén lút. Có thể nàng đã đưa môi ra, hay có thể là đôi môi đã tự vươn ra đến hắn: là gì đi nữa, hắn lập tức khám phá ra rằng cái miệng ấy không chỉ có một mùi, mà còn thêm hương vị bạc hà và fluor của trời, nếu trời thơm như một cái gì khác hơn căn phòng của Tuyết. Và cũng một điều ấy xảy ra với đôi má và đôi tai, dù chúng không thơm mùi bạc hà và fluor nhưng là mùi xà bông Palmolive, bởi vì chắc chắn là trời có nhiều khu vực mỹ phẩm khác nhau. Khi chợt nhận ra mình đang hôn vào gáy của nàng và rồi cảm được cùng hơi thở đó trào đến thính giác của mình, hơi thở mà trước đó hắn chỉ biết đuổi theo khi nó rời môi nàng, hắn biết ngay rằng các mớ ngân sách, mà giờ đây đã rất rõ rệt, chúng thối um như đất và sở làm.
Hắn cười:
- Không tưởng tượng được anh đã làm chuyện này.
Nàng cắn nhẹ vào mũi hắn trả lời:
- Em biết ngay anh sẽ làm thế.
Trước khi rời sở làm, Long hẹn nàng đến một khách sạn gần đó. Để tránh nghi ngờ dị nghị, Tuyết về trước mười phút và hắn ở lại gõ lóc cóc vào máy tính và xào xáo các giấy tờ ra vẻ còn đang làm việc. Khi nghĩ rằng đã đến lúc, hắn đếm 1,2346 rồi rời khỏi sở.
Trên đường đi, hắn tưởng tượng đến bữa tiệc đang chờ đợi hắn. Còn quá nhiều mùi của Tuyết mà hắn chưa ngửi được: mùi đôi nách trần, mùi làn da giữa hai mông, trên cặp đùi, trên lưng chạy dài lên hai vai, mùi ấm áp từ đôi chân.
Khi còn hai góc đường nữa là đến khách sạn, hắn nghĩ về các liên can của chuyện này. Hắn sẽ có thể ngửi khắp thân thể nàng. Hắn sẽ chạm và cảm nhận được nàng qua những ngón tay và lưỡi, hắn có thể nghe được âm thanh hơi thở nàng và cảm được xúc giác của mình trên các phần da thịt còn lại. Hắn sẽ nhìn thấy nàng toàn thân, dâng hiến, và sẽ biết được mùi vị của bụng và khe ngực của nàng. Và nàng cũng thế. Nàng sẽ bung ra cả ngũ giác để hấp thu người Long, nàng sẽ thưởng thức hắn qua từng lỗ chân lông. Hắn tưởng tượng hai người sẽ quấn quít nhau trong một hỗn hợp ở đấy không còn phân biệt được hương vị, mùi vị, màu sắc và xúc giác, ở đấy khứu giác bị loãng ra trong những cảm xúc khác, giống như nước mắt bị loãng ra trong mưa.
Đến trước cửa khách sạn, hắn bắt một tắc xi và bảo bác tài:
- Cho tôi về đường Vĩnh Viễn.
Hắn nghĩ có thể mình sẽ về nhà kịp giờ cơm. Và hắn tự hỏi không biết ngày mai xin phép trưởng phòng nhân viên đổi chỗ làm có khó lắm không.
DND
(Phỏng dịch EL ADÚLTERO - Santiago Roncagliolo - Peru 1975)
No comments:
Post a Comment