Books

Books
The greatest pleasure of writing is not what's it about, but the inner music the words make - Truman Capote

Monday, March 17, 2025

 BUỔI ĐI THỂ DỤC


Người đàn ông bước chậm rãi với từng sải chân thật đều trong buổi đi thể dục hàng ngày. Ông ta mặc một quần dài màu xám có dây rút ngang thắt lưng và một chiếc áo thun cùng màu tay ngắn sát nách. Hai tay ông cầm cặp tạ nhỏ đưa lên xuống theo nhịp bước chân để vận động được cả tứ chi đúng như bài bản trong sách. Ông có lẽ khoảng sáu mươi, nhưng người Mỹ thường già trước tuổi khó đoán chính xác. Mái tóc dài hơi xoăn đã bạc nhiều hai bên thái dương, nhưng vóc dáng còn lực lưỡng, bộ ngực nở nang, hai bắp tay phồng lên xẹp xuống theo di động của cặp tạ. Vận tốc của ông hơi chậm so với bình thường để giữ nhịp với người đàn bà đi phía sau. 


Người đàn bà thấp hơn ông cỡ hai cái đầu và rõ ràng phải cố gắng đi nhanh để theo kịp ông. Bà ta cũng khoảng năm mươi tuổi, mặt khá xinh, người hơi đẫy đà, cặp chân ngắn phải di động lia lịa khiến bộ mông to đưa qua đưa lại rung rinh. Bà mặc chiếc quần bó in hình các chú gấu nhỏ màu xanh và lũ chúng nó cũng tung tăng như đang cùng nhảy múa với bà. 


Cảnh tượng hai người đi trông hơi lạ vì bà không đi trước ông và cũng không đi cạnh ông, nhưng lẽo đẽo phía sau như một người hầu. Họ là gì với nhau, ai nhìn thấy cũng phải đặt câu hỏi. Bà không thể là người chăm sóc sức khoẻ cho ông vì trông ông ta còn sung mãn hơn bà. Cũng không thể là bạn cùng đi thể dục vì họ chẳng nói chuyện với nhau. Chắc bà phải là vợ của ông, không nhất thiết còn phải nói chuyện - giống như hai người bạn thân thiết lâu năm đến thăm nhau chỉ hất đầu chào một cái xong mạnh ai nấy làm chuyện riêng tư của mình, chỉ cần có sự hiện hữu người bạn bên cạnh là đủ - nhưng cái ràng buộc giữa hai người khiến ông phải chậm bước lại và bà nhanh bước hơn để không cách xa nhau. 


Hai người yên lặng đi quanh trong xóm, mắt nhìn thẳng phía trước, tay chân đi động đều đặn như máy khiến ta liên tưởng đến những đồ chơi lên giây thiều. Chắc họ phải đi vào mỗi ngày vì đây có vẻ là một chương trình thể dục có bài bản và giờ giấc. Thế nhưng tôi chỉ thấy được họ mỗi cuối tuần khi dọn dẹp cây cỏ trước sân nhà. Chưa bao giờ tôi nghe họ nói. Một cái gật đầu nhẹ với một tích tắc liếc mắt, một của ông và một của bà, khi họ thấy tôi vẫy tay chào, giống như ráng để dành hết năng lượng cho cuộc đi bộ. Rồi họ tiếp tục tiến quân như diễu binh, tay ông đưa lên đưa xuống cùng cặp tạ như thanh truyền động cơ và mông bà rung rinh như gấu bước lặc lè. Chỉ còn thiếu tiếng rè rè từ chiếc máy giây cót đang xả lò xo...


Đến đầu đường, ông đứng khựng lại thả hai tay cầm tạ xuống. Như một tín hiệu ngầm, bà dừng bước rồi xoay ngược trở lại. Đây là lúc duy nhất bà đi chậm được với vận tốc bình thường của mình để chờ ông vượt qua mặt, rồi cả hai lại cùng trở về nhịp đi thường lệ. 


Cái yên lặng của hai người khiến tôi không khỏi tưởng tượng. Bà đang nghĩ gì trong đầu? Chà hôm nay lão này đi hăng quá, rượt theo hụt cả hơi, cũng may mà lão quay lại ở đây. Dạo này lão sung sức quá, cơm bưng nước rót ngày ba bữa một tay này lo hết, thảo nào. Nhìn bắp thịt lão kìa, khác gì trai trẻ, có điều cái... vụ ấy sao mà yếu xìu. Chắc mình phải đổi món gì cho nó cường dương đại bổ thêm tí. Mà chắc phải bảo lão đi ít lại để dành chút năng lực chứ cứ tối đến là hết pin, chán mớ đời. 


Còn ông đang nghĩ gì trong đầu? - tôi phăng tiếp nguồn tư tưởng. Bữa nay mình đi cũng khá nhiều. Còn có thể ráng thêm tí nữa nếu bả không lọt tuốt ra phía sau. Bả dạo này bết quá, đi lẹt bẹt như vịt mà thở phì phì như trâu. Làm mình muốn đi nhanh hơn cũng chẳng được. Chắc phải kiếm cặp tạ nặng hơn nữa để tiêu hết mớ ca-lô-ri thặng dư này tối ngủ mới đã. Còn bả dợt mỗi ngày vậy mà cái đằng sau cũng chàng bàng quá mức, còn đâu cái thon thả ngày nao. Ôi, ta sống mãi trong tình thương nỗi nhớ…


Xì tốp ngay! Tôi tự trách mình đã tưởng tượng quá bậy bạ. Biết đâu hai ông bà này đồng vợ đồng chồng tát bể đông, ấy không, đi bộ băng đồng mỡ phì cũng xẹp. Chỉ có điều họ làm theo cách lạ kỳ của họ thôi chăng?  Tôi không thể nào biết được. Và cứ thế, họ đi khắp xóm, đều đặn, dường như năm này qua tháng khác, và tôi dần quên không để ý đến họ trong một thời gian khá lâu. 


Chợt một hôm tôi thấy người đàn ông đi chỉ một mình. Vẫn bộ quần áo thể dục màu xám, vẫn cặp tạ nhỏ đưa lên đưa xuống vồng u bắp tay con chuột, vẫn sải chân dài đều đặn như người máy rô bô, vẫn mái tóc dài hơi xoăn hình như đã thêm chút bạc trắng, nhưng không còn bóng dáng người đàn bà lẽo đẽo theo sau với cặp chân ngắn lật đật và cặp mông to rung rinh. Hình ảnh diễu binh quen thuộc mất hẳn cân bằng giống như một nửa đội quân đã đào ngũ và mất rồi cái đối trọng lay láy ở tần số cao khiến các cử động của ông lại càng như chậm hơn. Tôi muốn hỏi thăm về bà ta nhưng cái mảy may liếc mắt xã giao ngày xưa của ông cũng không còn nữa. Ông đã đeo thêm một cặp kính mát tráng gương to bản, nhìn thẳng phía trước và tiến bước như chú ngựa kéo xe bị che mắt hai bên. 


Tôi không khỏi thắc mắc. Chuyện gì đã xảy ra cho bà? Hôm nay bà bận công việc gì chăng, hoặc đau yếu cần nghỉ ngơi? Chắc phải là thế. Nhưng rồi, tuần tới rồi nhiều tuần tới nữa, ông ta vẫn đi chỉ có một mình. Bà ấy đâu? Bà ấy chán ông rồi chăng? Không lẽ bà ta đã bỏ ông? Có lẽ nào? Họ tuy không nói chuyện với nhau nhưng vẫn sinh hoạt với nhau và không có vẻ gì ghét bỏ nhau. Hay có lẽ mức căng thẳng đã ngấm ngầm từ lâu và rồi một hôm đã bùng nổ? Tôi không dám nghĩ là chuyện gì không may đã xảy ra và có thể bà đã không còn trên đời này nữa. Không, không thể như thế được.  Bà ta trông còn khỏe mạnh lắm mà. Thế thì tại sao? Tôi không đủ quen biết để hỏi thăm ông, mà chính ông lại cũng giấu mắt mình sau cặp kính trắng bạc phản chiếu ánh trời cây cỏ và đóng chặt cửa sổ tâm hồn mình. Nhưng rồi tôi quên không để ý đến ông nữa. Có thể ông vẫn đi thể dục hàng ngày nhưng không đúng lúc tôi ở ngoài sân trước nên tôi không còn nhìn thấy. 


Bẵng đi đến cả năm trời, một hôm tôi chợt thấy ông đi ngang trước nhà. Vẫn bộ quần áo thể dục màu xám. Vẫn cặp tạ nhỏ đưa lên đưa xuống nhưng bắp thịt tay đã nhão đi không còn cái vồng căng của ngày xưa. Vẫn sải chân dài nhưng đã mất bớt cứng cáp. Mái tóc dài xoăn xoăn đã thưa nhiều và bạc trắng hết cả. Cặp mắt vẫn nấp sau gọng kính tráng bạc phản chiếu thế gian như đang hét lên tôi không có ở đây. Ông đi chậm hơn xưa nhưng rất còn thẳng thớm, tay vẫn ráng gồng đưa cặp tạ lên xuống cho đồng bộ với bước chân rô bô cóp. Dáng đi của người chiến sĩ cô đơn, đã thoáng mệt mỏi, già nua, một chút cam chịu và hình như thoáng cả chút nuối tiếc một thời xa xưa khi ông còn có người đồng hành dù chỉ lặng yên không nói và lúp xúp phía sau lưng nhưng hiện hữu ấy là cả một trời bầu bạn. 


Người đàn ông tiếp tục buổi đi thể dục với những động tác khừng khựng đều đặn của chiếc máy đồ chơi đang xả giây thiều. Bóng ông nhỏ dần trên con đường lối xóm băng qua những căn nhà đơn điệu giống nhau, như hình ảnh chú cao bồi cô độc cỡi ngựa đi vào sa mạc trong chiều tà…


DND


No comments:

Post a Comment