MỘT CÔNG VIỆC BẢO ĐẢM AN TOÀN KHÔNG NGUY HIỂM
Người đàn ông mập ú nói oang oang với nụ cười méo xệch một bên mép:
- Tui đã điều tra kỹ lưỡng rồi và tui quyết định chọn ông làm chuyện này. Và tui hy vọng rằng sứ mạng đầu tiên mà tui giao cho ông sẽ là khởi đầu của một cuộc hợp tác đầy nhuận lợi cho cả hai chúng ta.
Ngồi chễm chệ trước chiếc bàn giấy xập xệ của tôi, gã cố ý bắt chước bộ điệu và lời ăn tiếng nói của những đại gia. Gã mặc một bộ com-lê đắt tiền, cổ thắt ca-vát lụa hồng và tay đeo một chiếc nhẫn to bằng nắp ken chai bia là ít. Chiếc đồng hồ Rolex của gã chắc cũng phải mắc bằng một năm tiền thuê văn phòng của tôi trong khu chợ Vũng Tàu này. Tuy vậy, lột đi lớp hào nhoáng và phụ tùng chói chang bên ngoài, gã chỉ còn là một khúc gỗ tạp rất xoàng xĩnh.
Trong khi gã bô bô nói, tôi ngồi quan sát tỉ mỉ con người thật khó ưa trước mặt mình.
Đây là một tay chạy mánh chuyên nghiệp. Một trong những vô số tên luôn đánh hơi quanh các công sở, mày mò giới làm ăn, luồn lõi các show giải trí và ưa thích chụp hình với các hạng tài tử thích chảnh choẹ như chúng. Gã thuộc lũ người đêm đứng xe phá lấu, ngày đớp bít-tết uống rượu vang. Và cũng như bọn chúng, gã là một týp người đáng ghét, chỉ để dùng khi cần và vất đi.
Gã nói, nhưng không hỏi giấy thông hành của tôi có hợp lệ không:
- Công việc này đơn giản thôi. Một hoặc hai lần một tháng, ông sẽ qua Thái Lan. Từ đó ông sẽ bay tiếp đi qua đảo Cayman. Ông sẽ mang một va li đựng chừng muời ký lô tiền đô la. Coi vậy chứ đó cũng hơn triệu đồng à nghe. Ông sẽ đeo trên ve áo một huy hiệu nhỏ để tụi hải quan biết và khỏi xét va li. Tui lo trước hết mấy ải này rồi. Một công việc bảo đảm an toàn, không nguy hiểm.
Gã ngừng nói để chờ xem phản ứng của tôi.
Chắc chắn hắn đang nghĩ tôi sẽ bấn loạn tâm thần và lên cơn đau tim hoặc nghẽn cổ họng. Nhưng tôi vẫn tiếp tục ngắm gã với bộ mặt lạnh như tiền. Nếu gã mong chờ tôi bộc lộ một cảm xúc mạnh nào đó thì gã thực sự chưa điều tra kỹ lưỡng tí nào về tôi cả.
Gã nói tiếp:
- Mỗi lần ông sẽ gửi tiền vào một ngân hàng khác nhau trong danh sách mà tui sẽ cho. Và tiền huê hồng của ông sẽ là nửa ký lô tiền. Thêm nữa mọi phí tổn sẽ được đài thọ hoàn toàn và ông sẽ ở khách sạn toàn là năm sao thôi.
Ba ngày nữa, đích thân gã sẽ đưa tôi ra phi trường. Máy bay tôi sẽ cất cánh vào lúc một giờ sáng để đi Bangkok.
- Bây giờ gặp mặt ông rồi, tự nhiên tui tin ông vô cùng. Cứ như là tiềm thức biểu tui vậy! Hề hề hề...
Rồi gã ứng trước cho tôi hai ngàn đô la. Cũng vì thế mà tôi ráng gồng mình chịu thêm hai mươi phút bốc phét vung vít nữa. Khi hắn bắt tay ra về, tôi có cảm giác như nắm phải vào miếng gan nhão nhoẹt của một con gà mang dịch cúm.
Đã rất lâu tôi không sờ được vào một xấp tiền nhiều như thế.
Mở hộc kéo phía dưới cùng của bàn giấy, tôi lấy ra chai whisky rẻ tiền và ngửa cổ nốc một phát dài. Tôi ngắm nghía cái trần nhà gần sụp, các bức tường loang lỗ, sàn thảm xác xơ và nghĩ tới nghĩ lui những gì sẽ phải làm sắp tới. Rốt cuộc thì cái cơ hội tốt đầu tiên đã đến trong suốt bao nhiêu năm chờ đợi ở cái văn phòng mạt rệp này.
Tôi gọi phôn cho Cẩm Anh. Tôi nói tối nay sẽ không đến phòng trà Lạc Cảnh nơi nàng làm việc vì đã có tin sốt dẻo và một chương trình hấp dẫn hơn. Từ nhiều năm nay, cả hai chúng tôi vẫn luôn tìm cách thoát khỏi cái hố lầy lội mà cuộc đời đã lôi chúng tôi xuống.
Tôi bước ra đường. Không khí mát buổi chiều rửa đi cái ngột ngạt của văn phòng làm tôi khoan khoái cả người. Đến tiệm rượu góc đường, tôi mua ngay một chai Remy Martin XO từ ông hàng quen, bảo đảm đồ din. Đi thêm một quãng tôi ghé tiệm âu phục nam cao cấp tậu một bộ com lê xám mặc vừa như may, thêm một sơ mi xanh nhạt và cà vạt chấm hoa lịch sự. Rồi tôi tạt vào tiệm kim hoàn sắm một cặp hoa tai bạc đính ngọc trai và nhờ cô hàng đóng gói quà thật đẹp.
Buổi tối, tôi đưa Cẩm Anh đi ăn tại một nhà hàng Tây trên sườn đồi có tầm nhìn hùng vĩ ra biển. Đã lâu lắm rồi chúng tôi chưa cùng có một bữa ăn thịnh soạn với rượu ngon ở một chỗ sang trọng. Tôi kể cho nàng về cuộc viếng thăm của gã mập ú với nụ cười méo xệch, về đề nghị đi du lịch nước ngoài với va li tiền. Kể rằng hắn nói công việc này bảo đảm an toàn không nguy hiểm. Rồi, khi tôi nói với nàng rằng vấn đề duy nhất mà tôi có là giấy thông hành của tôi không hợp lệ, nàng phá lên cười ngặt nghẽo. Và cũng đã lâu lắm rồi chúng tôi chưa được cùng cười phả phê đến gần kiệt sức như thế.
Cuối bữa ăn, khi uống cà phê, tôi trao cho nàng gói quà nhỏ. Nàng cẩn thận gỡ lớp giấy gói lộng lẫy, mở hộp ra và trố mắt thốt lên. Nàng nhổm người trên ghế và chồm tới hôn tôi thật ướt át trước mặt tất cả mọi người. Tôi rất ghét những biểu hiện tình yêu nơi công cộng nhưng ráng chịu không nói gì. Cô nàng đáng được làm tất cả những gì nàng muốn ngày hôm nay. Người hầu bàn long trọng mang đến chúc mừng chúng tôi hai ly champagne. Thực ra tôi thích rượu Port hơn để tráng miệng nhưng đấy là một cử chỉ ý nghĩa và khi ra về tôi để lại hắn một món tiền boa đáng kể.
Chúng tôi ôm eo nhau đi bộ dọc theo bờ biển về nhà nàng. Không xa lắm nên chẳng cần đến xe. Tôi có một chiếc xe hơi cà tàng màu xám nhạt hơi móp ở vè trước nhưng chỉ dùng khi hữu sự để tiết kiệm xăng. Đến nhà nàng, chúng tôi vật nhau xuống chiếc giường ọp ẹp và làm tình hung mãnh như hai con súc vật mãi đến khuya. Rồi chúng tôi thiếp đi trong rã rời sung sướng...
Ba ngày sau, khi trời sụp tối, gã mập đến chở tôi ra phi trường bằng chiếc BMW bóng loáng của gã. Gã khoe khoang xe này cùng model với xe của đại gia Hoàng Bính, một tay làm ăn mánh mung nổi tiếng, vừa bị bỏ tù theo tin thời sự hôm qua.
Gã cười hềnh hệch:
- Nhưng mà tui sẽ không bị xộ khám như hắn đâu, hà hà...
Tôi nghĩ thầm:
- Không đâu, mày sẽ có một kết cuộc tệ hơn thế nữa.
Đêm nay trời mát, tôi mặc một áo bluson và đeo đôi găng da trừu mềm. Gã liếc nhìn tôi chọc ghẹo:
- Trời đất! Ông đi xuống trung mỹ mà mặc đồ như đi xứ lạnh. Biển ấm, cát nóng mà cha nội, mặc quần sọt thôi. Mặc đồ gì giống ông già bịnh, ha ha...
Tôi muốn đấm vào mõm gã một phát. Nhưng rồi tôi xoay đầu nhìn ra phía sau và ngắt tiếng cười của hắn:
- Chúng ta đang bị theo dõi. Có một chiếc xe bám đằng sau từ hồi mình ra tới khu đồng trống này.
Hắn nhíu mày nhìn vào kính chiếu hậu.
Tôi hỏi:
- Ông có nhờ ai theo hộ vệ không?
- Đâu có...
- Chuyện này hơi kỳ à nghe. Nếu tui ngửi thấy cái gì không ổn thì vụ này chấm dứt ngay lập tức ở đây và mình quay về thôi. Nói thiệt đi cha nội. Tui phải mang giao một đống tiền chứ phải chuyện giỡn đâu.
- Tui nói thiệt với ông mà. Tui thề...
- Có ai nữa biết mình ra phi trường?
- Chủ nhân của số tiền và người đem giao nó cho tôi. Nhưng mấy người đó không biết tên ông.
Chắc chắn là hắn nói láo. Nhưng mà tôi chẳng lo gì. Đã từ nhiều năm nay tôi không bao giờ dùng tên thật. Chuyện mà tôi lo nhiều hơn là có ai nữa biết đến vụ va li tiền.
Gã mập chần chừ rồi tiếp:
- À còn người nữa. Cô bạn nhỏ của tui cũng biết.
- Một con ghệ! Trời đất quỷ thần! Ai vậy? Ông biết nó ở đâu? Ông biết nó từ hồi nào?
- Cổ nói tên Cẩm Anh, nhưng tui không biết tên thiệt hay không. Tui quen cổ ở một phòng trà. Tui đi với cổ cũng cỡ ba tháng rồi. Cổ đàng hoàng lắm, tui bảo đảm mà. Cổ nói cổ muốn thay đổi cuộc sống.
- Đúng rồi, đúng rồi. Ai cũng muốn đổi đời hết. Mấy con nhỏ đó có gì mà không dám làm để thoát khỏi cái chỗ mạt rệp đó.
Gã quay lại nhìn về phía sau. Chiếc xe vẫn tiếp tục theo sát. Gã phân trần:
- Chính cổ giới thiệu ông cho tui để làm chuyện này mà. Với lại tui cũng biết coi người chứ bộ. Tui rành mối lái, tui quen công an, tui biết hết mấy tên chỉ điểm...
Tôi cười khẩy và ráng một giọng lịch sự hết mức có thể được:
- Vậy hả? Thế mà tui cứ tưởng ông là một lão mập địt tay mơ.
Gã ngồi im lặng, bộ mặt chầm dầm như một đứa trẻ đang giận dỗi.
Tôi quay sang gã:
- Ô kê. Bây giờ để kiểm tra xem có phải nó theo mình không. Ông đừng tăng tốc độ. Chạy bằng chừng này thôi. Đến chỗ rẽ sắp tới kia, quẹo vô xong rồi kiếm mấy lùm cây đậu lại và tắt hết đèn.
Gã làm theo lời tôi không nói nửa lời. Khi ra khỏi quốc lộ, gã rẽ vào một con đường cong um tùm cây cối, đậu lại sau một bụi cây gai khổng lồ và tắt đèn. Vài phút sau, một chiếc xe chầm chậm trờ tới, chắc hẳn đang tìm kiếm chúng tôi trong bóng đêm.
Tôi rút khẩu Glock 19 gọn nhẹ đeo bên mình ra và nói:
- Đúng là mình bị theo dõi. Ông có đem súng không?
- Không, không...
Mồ hôi vã đầy trán gã mặc dù ban đêm mát lạnh. Tôi biết gã không nói láo. Tay này thuộc loại gà mờ, không thể phân biệt được một khẩu súng đồ chơi với đồ thật.
- Ô kê, ông đừng lo. Vụ này để mình tui xử lý được mà.
Tôi bước ra khỏi xe, quỳ xuống cạnh vè trước vào tư thế bắn. Khi chiếc xe kia đến gần khoảng mười thước, tôi ngắm thật kỹ và bóp cò ba lần.
Giữ nguyên vị trí, tôi nhìn qua tấm kính trước vỡ tan của chiếc BMW.
Mặt của gã mập trông giống như một cái mâm đựng đầy thịt tươi mới xay. Gã đã giã từ cuộc đời thật nhanh, trước cả khi ý thức được chuyện gì xảy ra và hoàn toàn không đau đớn, dù rằng gã chẳng đáng được hưởng điều đó.
Theo như gã nói, gã đã điều tra tôi thật kỹ lưỡng. Nếu thế, hẳn gã đã biết tôi rất ngại đi máy bay, tôi không bao giờ ở khách sạn năm sao, tôi không thích thức ăn vùng Ca Ri Bê và không ngửi được bọn dân trung mỹ. Và nhất là tôi ghét cay ghét đắng những tay khoe của và bốc phét.
Mai này khi khám phá ra tử thi, mấy tên công an sẽ không nghĩ là ăn cướp vì gã mập vẫn còn đồng hồ và nhẫn vàng trên tay. Chắc chúng sẽ cho là giang hồ thanh toán nhau, nhưng chúng sẽ không có một manh mối nào. Và sẽ không có ai dại gì mà đi báo cáo mất mấy triệu đồng đô la đang tính đem lậu ra nước ngoài. Chừng một tháng thôi, đó sẽ là một ca không giải quyết được. Lũ công an sẽ xếp xó không thèm điều tra nữa để chú trọng đến những việc có lợi cho chúng hơn.
Gã mập không thể nào biết trước được rằng tôi không là nhân vật lý tưởng để hắn ta giao cho sứ mạng tẩu tán những va li tiền bẩn thỉu. Tại vì tôi rất căm thù những tên tham nhũng, ăn cướp, lừa đảo thiên hạ, vơ vét tiền khắp nơi rồi đem đi giấu ở nhà băng nước ngoài. Những hạng này còn tệ hơn tất cả các loại tội phạm nào khác.
Đêm nay trời mát thật dễ chịu. Mặt trăng tròn vừa ló ra khỏi đám mây chiếu ánh sáng dìu dịu xuống ven đường. Tôi giắt súng trở lại vào thắt lưng rồi cúi xuống lượm ba cái vỏ đạn trống bỏ vào túi quần. Tôi lấy va li tiền từ chiếc BMW rồi bước về ánh đèn của chiếc xe kia vẫn đậu cách đó khoảng mười thước. Đấy là một chiếc xe cà tàng màu xám nhạt hơi móp ở vè trước. Mở cửa xe bước lên ghế cạnh tài xế, tôi tháo đôi găng tay và vất ra băng sau.
Cẩm Anh xoay người sang hỏi tôi:
- Làm sao mình ra khỏi chỗ này?
Tôi nhướng mắt:
- Anh cũng chẳng biết nữa. Nhưng mà em đừng lo chi cho mệt.
Vỗ tay bồm bộp vào va li tiền, tôi nói với nàng:
- Kể từ bây giờ, chúng ta có cả một đời để tìm lối ra cho thiệt là lả lướt.
DND
(phóng tác)
No comments:
Post a Comment