Books

Books
The greatest pleasure of writing is not what's it about, but the inner music the words make - Truman Capote

Monday, March 17, 2025

DÒNG ĐỜI


Con Liễu khẳng khiu mặc chiếc quần xà lõn con trai, phía trên tròng áo thun ba lỗ lòi hai cánh tay bẩn thỉu.  Nó ngồi bệt cạnh chỗ trũng của con hẻm tráng xi măng loang lỗ trước nhà, ngập đầy một thứ nước đục nhờ nhờ sau cơn mưa buổi trưa.  Tay nó cầm cái lon sữa bò múc nước lên gội đầu cho con búp bê bằng ny lông đặt trên đùi.  Khuôn mặt nó thật ngây thơ, mắt mơ màng thả hồn về một chốn êm đẹp tưởng tượng, như có một màn vô hình ngăn cách nó hẳn với thế giới nghèo nàn bên ngoài của xóm lao động.


Nó là đứa lớn nhất trong bầy con nheo nhóc của ông Tư Đọt.  Không biết ông Tư làm gì mà thấy đi suốt ngày, chiều tối mới về.  Bà vợ ở nhà nhưng cả ngày qua hàng xóm đánh bài tứ sắc.  Con Liễu đi học về phải lo cho hai đứa em, một đứa còn phải bồng trên tay.  Mỗi ngày má nó chỉ nấu cơm một lần buổi chiều.  Thức ăn còn dư, ngày hôm sau hâm lại để ăn trưa.  Tuy còn nhỏ nhưng nó rất cứng chắc trong việc chăm sóc hai em, hét hò ỏm tỏi như thượng sĩ quân trường la lính mới.  Cũng vì thế mà nó nổi tiếng đanh đá nhất trong xóm, những đứa trẻ khác rất ngại không dám đụng chạm.


Thấp thoáng vài năm, con Liễu chớm tuổi dậy thì.  Con bé xấu xí bẩn thỉu ngày nao xinh hẳn ra.  Hai núm vú bắt đầu nhô lên và nó bỏ không mặc áo thun ba lỗ nữa.  Nó cũng bắt đầu tắm rửa mỗi ngày và chải tóc điệu đàng hơn lên.  Ông già bán quán đầu ngõ má nó thường sai ra mua đồ vặt bắt đầu để ý một cách khác đến con bé mà xưa kia ông chỉ nhìn soi mói vì sợ nó ăn trộm hàng.  Ông này lúc nào cũng mặc một cái áo thun ngả màu cháo lòng và quần xà lõn rộng rinh.  Mỗi khi con Liễu ghé mua đồ, ông cố ý ngồi dang chân và liếc xem con bé có nhìn không.  Con Liễu cũng chả vừa, nó rêu rao khắp xóm là thằng cha này già dịch già dê.  Mặc dù còn bé, con Liễu có vẻ rất rành chuyện "đàn ông đàn bà", không biết ai đó đã chỉ cho nó.  Điển hình là một ngày nọ, người ta thấy nó khóc bù lu bù loa phân trần với bà bên cạnh nhà sau khi đánh lộn với đứa nào trong xóm:

- Ai biểu nó chửi con, ba má mày đ... nhau cho cố rồi đẻ ra mày.  Hu hu hu..., ai mà hổng vậy!  


Dần dà theo năm tháng, con Liễu bắt đầu ăn mặc đỏm đáng hơn và trang điểm bằng mỹ phẩm, bôi dầu thơm sực nức.  Không biết nó kiếm tiền đâu ra để mua sắm những thứ đó.  Trông nó xinh nhưng rất dữ, với môi son đỏ choét và mắt đánh đậm đen.  Mỗi khi bắp gặp thanh niên nào trong xóm liếc nhìn, nó sẽ nhìn ngay lại với cặp mắt xấc xược như thách thức và kẻ kia luôn phải vội vã đảo mắt đi.  Hình như nó cặp bồ với một anh chàng nào, vóc dáng rất anh chị du đãng, thỉnh thoảng ghé vào đón nó đi chơi bằng chiếc Honda SS50.  Ông già bán quán rất sợ nó từ ngày ông còn cố thử thời vận ngồi dang chân khi nó vào mua thuốc lá và bị nó mạt sát một trận thậm tệ, moi cả ba đời nhà ông chửi vang cho lối xóm nghe.


Thế rồi nó biến mất khỏi xóm trong một thời gian khá lâu.  Bà Tư Đọt nói nó đi làm ăn xa.  Có tin đồn trong xóm rằng nó đi giang hồ với tên anh chị Honda SS50.  Có người còn nói nó đã trở thành gái làng chơi ở ổ điếm nào đó trên Gò Vấp.  Một ngày, nó trở về với đứa con nhỏ bồng trên tay.  Vẫn môi sơn đỏ, mắt tô đen và sực mùi nước hoa rẻ tiền, nhưng trông nó đã tiều tuỵ đi, cái nhan sắc rực rỡ của thời trổ mã phai nhoà đâu mất.  Và rồi nó lại biến đi, để lại đứa con gái nhỏ cho bà ngoại nuôi.


Nhiều năm qua, lối xóm không còn hình bóng con Liễu phấn son loè loẹt nữa. Sau những cơn mưa chiều, người ta thấy một con bé khẳng khiu mặc áo thun ba lỗ ngồi bệt cạnh chỗ trũng ngập đầy nước của con hẻm tráng xi măng loang lỗ trước nhà.  Tay nó cầm cái lon sữa bò múc nước lên gội đầu cho con búp bê bằng ny lông đặt trên đùi.  Khuôn mặt nó thật ngây thơ, mắt mơ màng thả hồn về một chốn êm đẹp tưởng tượng, như có một màn vô hình ngăn cách nó hẳn với thế giới nghèo nàn bên ngoài của xóm lao động…


DND

No comments:

Post a Comment