Books

Books
The greatest pleasure of writing is not what's it about, but the inner music the words make - Truman Capote

Sunday, January 10, 2016


NGU NGƠ

Không biết khởi đầu tự bao giờ, nhưng một ngày kia, Hoàng chợt bắt gặp mình thích nhìn theo một hình bóng con gái ở tầng làm việc phía trên.  Cô gái có vẻ lớn tuổi hơn Hoàng nhưng người nhỏ nhắn trông rất mi-nhon.  Cô ăn mặc luôn chải chuốt, thường là quần jeans xanh, áo thun ngoại, chân mang giày da cao gót, rất khác với các chị em xã hội chủ nghĩa, quần đen, áo bà ba muôn thuở.  Mái tóc thề dài chấm vai của cô có những làn tóc trước trán cắt ngang sát trên đôi lông mày hơi rậm, cái rậm rạp hơi quá mức một ít làm mất đi phần nào vẻ cân cái của một khuôn mặt đáng lẽ khá thanh tú.

Thằng Hoạt bộ đội chuyển ngành làm cùng phòng bảo Hoàng rằng cô ấy tên Hà.  Nó còn đưa ra một chi tiết ly kì, không biết nghe được ở đâu:
-       Con bé ấy xinh đáo để, nhưng nó “cắt buồng trứng” rồi nên hoóc-môn rối loạn, người nó mọc lông nhiều trông khiếp lắm!
Hoàng liên tưởng ngay đến cặp lông mày rậm, bán tín bán nghi:
-       Sao ông biết?
-       Ôi giời!  Tao còn lạ gì!  Mày trông hai cánh tay nó xem, lông tơ dài mà xoăn xoắn thế kia!
Hoàng nhớ đến những sợi lông măng mượt và dài chàng từng nhìn thấy trên cánh tay Hà.  Trông chúng hấp dẫn vô cùng mà thằng Hoạt lại chê bai.  Chắc là cái gu bộ đội nhà quê nó như thế!
Hoạt lại đốc Hoàng:
-       Mày đẹp trai thế, chim cái Hà được đấy!  Nó cắt buồng trứng rồi nên không sợ gì cả.  Nó chê tao bộ đội chứ không tao vào nó ngay!
Hoàng thầm nghĩ, không tin được thằng Hoạt đâu, làm sao nó biết được Hà cắt buồng trứng, mà chàng cũng không chắc là người ta có cái buồng trứng như con gà để mà cắt.  Tuy nhiên, chàng thấy cái ý tưởng đến làm quen với cô ấy cũng hay hay...

Một buổi chiều, Hoàng đi lên tầng lầu trên để họp với anh kỹ sư ở phòng qui hoạch thành phố.  Xong việc, chàng vừa bước ra cửa thì đột ngột giáp mặt với Hà đang đi vào, tay ôm một cuộn bản vẽ.  Tóc thề buông xõa, đôi mắt mở to dưới bờ lông mày rậm, lông tay như phơn phớt rung rinh dưới luồng gió quạt máy, miệng nhoẻn cười tươi ơi là tươi...  Hoàng ngỡ ngàng không nói nên lời.
-       Chào bồ!  Bồ tên chi vậy? – chàng nghe tiếng cô gái thật nhỏ nhẹ.
-       Ơ... tôi là Hoàng.
-       Mình là Hà, làm phòng này đây.  Hoàng ở phòng thiết kế dưới lầu phải không?
-       Ờ, đúng rồi!  Tôi biết...bồ làm trên này mà đâu ngờ ngay phòng này! – Hoàng hơi do dự ở chữ “bồ”, nhưng nói đại vì không lẽ kêu là “cô” thì khách sáo quá, mà kêu bằng “em” thì mắc cở miệng quá, không giám.
Cô gái ngúc ngoắc mấy ngón tay, buông câu chào ngọt mát:
-       Thôi bye nhé Hoàng!  Hoàng biết Hà rồi thỉnh thoảng nhớ lên chơi nhe!  Hà phải làm việc đây!  Hà bye Hoàng!
Chàng trai, như chưa hoàn hồn, lâng lâng đi xuống lầu, tai còn văng vẳng cái âm thanh “hoàng hà” nhỏ nhẹ.  Hoàng hà, hoàng hà...  Nghe như một con sông êm đềm chảy qua một miền đất ở cõi mơ...

Những ngày sau đó, cô gái hay ghé qua phòng làm việc của Hoàng.  Cô không bao giờ bước chân vào, chỉ đứng ngoài cửa ngoắc chàng ra, lần nào cũng có một món quà nho nhỏ.  Một cái bánh in nhân đậu xanh, một cây kẹo mút, một quả quít, một con chim xếp bằng giấy pelure hồng, những cái mặt cười dí dỏm vẽ trên hạt cây cao su bằng màu nước, những cái hoa khô hình chong chóng tô màu xanh đỏ... Lúc ấy gần cuối năm, cô tặng Hoàng một cuốn lịch tự làm trông rất công phu, có hình La Joconde và từng ngày của mười hai tháng kẻ bằng mực đen phía dưới.  Tấm lịch làm mọi người trầm trồ, và thằng Hoạt bô bô là con bé ấy phải lòng thằng Hoàng rồi.

Tuy đã nhận được những biểu lộ tình cảm từ cô gái như thế, nhưng Hoàng lại rất nhút nhát, không biết nói gì ngoài chuyện trời mưa trời nắng và, thường ngồi ngây ra để nghe – không, nhìn - cô kể chuyện.  Giống như trong thơ Nguyễn Bính.  Tình tôi mười sáu là ngơ ngẩn nhìn.  Không, Hoàng lớn hơn mười sáu rồi đấy chứ, nhưng mà nhát gái còn hơn thằng mười sáu tuổi...

Những thố lộ tâm tình của cô gái làm Hoàng thật hoang mang.  Cô nói là có chồng tên Minh, đi làm ở xa, ít khi nào về nhà:
-       Minh thương Hà lắm và lo cho Hà lắm cơ! – cô gái nói với giọng khoe khoang như kể về một người tình tuyệt vời.
Hoàng thắc mắc thầm thế sao cô gái lại còn làm quen với một người con trai như mình, thân thiết, chàng tính nói như một... tình nhân, nhưng vội rút cái suy nghĩ ấy lại, vì thật ra Hà chưa bao giờ nói là cô ấy thương Hoàng.  Chàng lại áy náy suy nghĩ, cô ấy có chồng rồi, mình đâu được phép cặp bồ với cô ấy như thế.  Hay là mình chỉ mộng tưởng thôi, chứ cô ấy chắc chỉ coi mình như bạn.  Càng suy nghĩ lung, chàng lại càng rút mình thêm vào cái vỏ nhút nhát, để chỉ ngày ngày tiếp tục ngơ ngẩn nhìn.

Một hôm, đi chung với Hà khi ghé vào thăm Hoàng là một cô gái tên Thủy, trông hơi đẫy đà nhưng rất có duyên.  Lần đầu tiên được giới thiệu với Hoàng, mắt Thủy thoáng có ánh long lanh của một rung động tình cảm đột ngột.  Cái long lanh ấy biến thành cái liếc có đuôi khi chào Hoàng ra về và đã không qua khỏi cặp mắt tinh anh của Hà.  Ngày hôm sau, Hà dấm dẳng:
-       Hoàng làm gì mà Thủy nó như bị coup de foudre rồi vậy?  Nó cứ bắt Hà kể về Hoàng hoài đó!  Thủy với Hoàng, Thủy Hoàng!  Xí, nghe như Tần Thủy Hoàng!
So sánh giữa hai cô thì chàng thích Hà hơn.  Chàng sợ mất lòng Hà nên vội thanh minh:
-       Đâu làm gì đâu!  Hà dẫn Thủy tới chứ bộ!
-       Ê, con gái cưng nhà mục sư đó nghe!  Bồ léng phéng coi chừng bị đi nhà thờ đọc kinh mệt nghỉ chết luôn à nghe!
-       Nói tầm bậy không!  Hoàng thích chơi với Hà hơn nhiều mà...
Cô gái cung ngón tay trỏ trước mặt Hoàng, cười mãn nguyện:
-       Thiệt hông đó?  Hông thích nhỏ Thủy thiệt hông?  Móc ngoéo đi!  Nói xạo muỗi cắn chết queo đó nghe!  Thôi, Hà phải đi đây!  Nhớ nghe, coi chừng mẵn cuối khiếu chọ (muỗi cắn khó chịu)!
Chàng đứng ngẩn người nhìn theo Hà uyển chuyển bước lên lầu, thầm nghĩ, phải chi cô ấy còn chưa có chồng, mình cặp bồ với cô ấy cũng thích lắm.

Thằng Hoạt lân la hỏi thăm:
-       Sao, mày “ấy ấy” con bé được mấy lần rồi?  Này, cái của nó có nhiều lông lắm không?
Hoàng đỏ mặt lúng túng trả lời:
-       Ông đừng nghĩ bậy, tôi chỉ nói chuyện đàng hoàng với cô ấy thôi!
Hoạt trợn mắt, đưa cả hai tay lên trời:
-       Mẹ kiếp, cái thằng đẹp trai mà ngu đéo chịu được!  Nó như con nai chịu đèn mà mày ngơ nghếch như thế kia thì uổng quá!  Nó cắt buồng trứng rồi, mày sợ đếch gì nữa?
Thằng bộ đội chuyển ngành hậm hực quay đi, cái bực mình toát ra xung quanh người nó như tia phóng xạ.  Nó không thể tưởng tượng được đất miền nam lại có những thằng ngu ngơ quá cỡ như Hoàng...

Một buổi trưa mát trời, Hà rủ Hoàng đi dạo trên những con đường râm mát lân cận ngôi sở làm.  Hoàng vừa thích đi nhưng vừa ngại thiên hạ dị nghị.  Đi dạo sóng đôi với một phụ nữ có chồng trên những con đường rợp lá - giống như con đường tình ta đi, giống như con đường có lá me bay chiều chiều ta lại cầm tay nhau về... Lỡ có ai chỉ trích phê bình thì sao?  Hoặc lỡ chồng của Hà bắt gặp thì sao?  Mà Hoàng lại chợt nghĩ, có thực là cô ấy có chồng không?  Sao mà chỉ nghe nói chứ chưa ai bao giờ thấy.  Hay là cô ấy chỉ dựng lên người chồng tưởng tượng để mộng mơ mà thôi?  Hoang mang quá, nhưng chàng không có cơ hội nào để suy nghĩ vì Hà đã nắm tay chàng kéo đi xềnh xệch:
-       Sao bồ cứng ngắc vậy?  Bộ hông thích đi với Hà sao?
-       Thích chứ, thích chứ! – Hoàng vội chống chế, chân đều nhịp bước theo cô gái, tay bắt đầu cảm thấy cái ran nóng của những ngón tay khác phái mềm mại.

Con đường vắng vẻ, có nhiều biệt thự xinh xắn trồng hoa rực rỡ phía trước.  Lá rung xào xạc trong tiếng gió nhẹ, hòa cùng tiếng ríu rít gọi mái của một chú chim trống đang săn tình.  Trời trong xanh, mây trắng lững lờ, không khí dịu mát khiến Hoàng thêm lâng lâng trong tiếng kể chuyện huyên thiên của Hà.  Đi được một vòng quanh khu vực, Hà chợt đứng lại chẫu môi than phiền với giọng nhõng nhẽo:
-       Ui da! Đau chân quá rồi!
Hà ngồi phịch xuống một bức tường rào thấp bằng đá, vắt một chân lên đầu gối bên kia, tuột chiếc giầy ra và bóp nhẹ mấy đầu ngón chân.
-       Hông biết đâu!  Mỏi quá rồi đó!  Hoàng bóp chân giùm Hà đi!
Hoàng hơi chần chừ, đưa tay xoa nhè nhẹ bàn chân của cô gái.  Chàng như bị thôi miên bởi bàn chân nhỏ xinh xắn thật mềm mại, có những ngón thuôn tô thuốc móng tay hồng nhạt.  Một phần cổ chân lộ ra dưới gấu quần jeans, phơn phớt những sợi lông dài xoăn xoắn.  Chàng nhớ lời thằng Hoạt và chợt bắt gặp mình tựởng tượng ra phần trên của cổ chân kia, không biết có nhiều lông đến phát khiếp hay không?  Tiếng Hà nũng nịu kéo Hoàng lại thực tế:
-       Trời ơi, Hoàng thương Hà quá!  Hoàng bóp chân cho Hà cho hết mỏi đó!  Hoàng ơi, hết mỏi rồi, nhưng mà bây giờ lại bị tức bụng quá nè.  Cái quần jeans này hơi chật, Hoàng cởi hộ cái nút này ra đi!
Cô gái vén áo, kéo tay chàng lên phía lưng quần có cái nút đồng to tướng.  Chàng bối rối không biết phải làm gì.  Cởi cái nút ấy ra ư? Ôi, sao lại làm thế được?  Nhưng mà cô ấy nhờ mình gỡ ra cho đỡ tức bụng mà!  Chàng đang do dự hoang mang thì Hà lại thôi thúc:
-       Mở dùm ra đi!  Tức bụng quá rồi!
Hoàng đánh liều đưa tay gỡ chiếc nút quần.  Cái khuy hơi chật khiến cho cái thao tác trở nên khó khăn.  Chàng phải lùa hai ngón tay vào giữa lưng quần và da bụng của cô gái để đẩy cái nút đồng ra khỏi cái khuy.  Da bụng Hà ấm và êm mềm mại.  Ngón tay Hoàng tê mê, nóng bừng như mặt chàng lúc ấy.  Chiếc nút tuột khỏi cái khuy, hai mép quần banh ra hai bên chiếc fermeture đã bị kéo xuống một phần không biết tự lúc nào.  Chàng thấy phần trên của chiếc quần lót mầu hồng có thêu nhưng bông hoa li ti mầu đỏ.  Da bụng Hà trắng nhờ, có nhiều sợi lông măng dài quyện vào nhau thành một vệt chạy dài từ mép quần lót lên tới rốn.  Lại nhớ lời thằng Hoạt... Một chiếc xe gắn máy vụt chạy ngang, cắt đứt giòng tưởng tượng của Hoàng:
-       Ê, làm gì bậy bạ ngoài đường vậy? Đi kiếm phòng ngủ rồi mới cởi quần nó ra được chứ! – hai người thanh niên trên xe cười hô hố hét vang.
Hoàng vội rụt hai tay lại, mặt đỏ bừng, bối rối đến độ muốn đào lỗ chui xuống đất.  Hà cũng cụt hứng đứng dậy, tay gài lại nút quần rồi thả chiếc áo xuống.  Hai gò má cô đỏ hồng, không biết vì mắc cở do lời chọc ghẹo hay vì cơn kích thích được Hoàng gỡ nút quần lúc nãy.

Hai người lặng thinh đi về sở làm.  Gần đế sở, Hà chợt đề nghị:
-       Hay là mình đi xi-nê hông?  Chiều nay cúp cua đi! Ở rạp Thắng Lợi có chiếu phim tình cảm Ba-Lan coi được lắm!
Hoàng ngại ngùng nghĩ đến những chuyện có thể xảy ra nếu đi vào rạp xi-nê tối om với cô gái.  Mình đâu có làm vậy được!  Mà lỡ có ai bắp gặp thì sao?  Lỡ chồng cô ấy bắt gặp thì càng chết nữa!  Mà cúp làm việc chiều nay để đi chơi với cô ấy, lỡ thủ trưởng biết được thì lại càng bị kiểm điểm to! Ánh mắt khẩn khoản của Hà làm chàng không nỡ chối từ.
-       Ô kê, thì đi!  Để lên lầu coi tình hình một tí đã!
Hà mừng rỡ:
-       Lấy xe đạp đi!  Hà chờ dưới cổng nghe!
Hoàng chạy lên lầu, lòng vẫn chưa tin được là mình đã nhận lời đi xi-nê với cô gái.  Đầu óc chàng rối bù.  Đi nhé, thôi không đi nữa, đi, không đi, đi cũng được, nhưng mà... Đi thì có dịp cận kề cùng Hà trong bóng tối thân mật đồng lõa.  Lỡ cô ấy bắt mình bóp biếc thêm cái gì nữa thì sao?  Nhưng mà mình làm vậy đâu được!  Mà lỡ ai biết chuyện cũng phiền lắm... Giằng co một hồi với chính mình, chàng chợt quyết định không đi là tốt nhất.  Nhìn qua khung cửa sổ, chàng thấy Hà đã sẵn sàng trên chiếc xe đạp mi-ni ngoài cổng.  Đánh liều, chàng chạy xuống:
-       Hà ơi, xin lỗi nghe!  Thủ trưởng có công trình bắt phải xong chiều nay.  Thôi để bữa khác nhe!
Mắt cô gái long lên tức giận:
-       Xí!  Người gì mà ngu quá!  Thôi cút xéo đi làm đi!
Hoàng lắp bắp xin lỗi rối rít nhưng cô gái đã hầm hầm vụt đạp chiếc xe đi.  Chắc cô ấy đi xi-nê một mình!  Chắc cô ấy giận mình luôn rồi!  Chàng thấy nửa hơi tiếc, nửa hơi nhẹ nhõm người vì khỏi phải lo đến việc gì gì có thể xảy ra trong rạp xi-nê với cô gái.

Chàng bần thần đi trở lên phòng làm việc, đầu óc vẫn chưa hoàn hồn với những sự việc diễn biến quá nhanh chóng. Ở đầu cầu thang, chàng gặp Thủy tươi cười đang đi xuống:
-       Ô, anh Hoàng!  Thủy đang tìm anh đây!  Muốn mời anh đến nhà Thủy cuối tuần này cho biết!  Tuần này ba mẹ đi vắng không có nhà.  Anh đến đi, Thủy làm bánh cuốn thịt nướng đãi anh đó!
Bánh cuốn thịt nướng là món chàng hằng thích.  Cô Thủy này sao biết được hay quá ta!  Nhìn ánh mắt khẩn khoản đợi chờ của Thủy, chàng buột miệng nhận lời, nhưng rồi chợt thoáng hoang mang:
-       Ba mẹ đi vắng, nhà không có ai mà cô ấy dám rủ mình đến.  Có ý gì đây?
Lòng rối tơ vò, chàng chặc lưỡi tự trấn an:
-       Mình chỉ hay lo vớ vẩn, cô này con nhà mục sư đàng hoàng, chắc sẽ không bắt mình bóp chân hoặc cởi nút quần đâu...

DND
11-2007


No comments:

Post a Comment